Đường Vận nhìn nàng mỉm cười nhẹ nhàng: “ Ta có lý do gì để làm điều đó sao? Một người tàn phế như ta, được cưới một vị công chúa đã là diễm phúc. Ta không biết tại sao Hàn cô nương lại nghĩ xấu cho ta như vậy?”
“ Người suy nghĩ nhiều, biết nhiều chưa chắc đã là phúc. Người lo chuyện bao đồng lại càng nhiều tai hoạ bất ngờ. Ta hy vọng Hàn cô nương hiểu rõ.Đường Chân ta muốn về phòng nghỉ ngơi rồi. Hàn cô nương nghỉ ngơi sớm..”