Cánh cửa vừa hé, bóng người đứng trong ánh trăng. Chàng khoác áo choàng đen, mái tóc buông nhẹ, gương mặt vẫn tuấn tú, nhưng ánh mắt hôm nay có điều gì đó… bất lực xen lẫn lo âu.
“Hạ Nguyệt.” Giọng chàng khẽ, như sợ phá tan không khí im lặng của đêm. “Ta không thể chờ được nữa. Ta phải gặp nàng.”