Phương Tĩnh mỉm cười: “ Ta nghĩ với thủ đoạn này của ngươi, không thể qua mắt được tên Bạch Hàn , Hoắc Tư..
Tuy nhiên chỉ cần công chúa có oán là được. Dù sao ngươi cũng đã làm rất tốt. Đến lúc nên ra đi rồi. “ Hắn ngạc nhiên nhìn Phương Tĩnh, một chiếc lá nhẹ nhàng lướt qua yết hầu.
“Ngươi yên tâm ta sẽ nhớ công lao này.. Yên tâm an nghỉ, khúc nhạc này là để tiễn ngươi..”