Chương 23 : Gặp lại cố nhân
Sáng sớm tinh mơ, ta đã tỉnh giấc mộng xuân của mình. Thật muốn ra ngoài ngắm phong cảnh cổ đại theo kiểu giản dị xem mùi hương của cây cỏ ở đây thế nào.
Hạ Nhi chuẩn bị xong thức dậy trước ta. Cô nàng mang đến cho ta một bát cháo nóng, ít canh gừng và một chiếc bánh bao.
Tiểu thư người ăn một ít rồi hãy ra ngoài. Sáng sớm không khí vẫn còn khá lạnh, sương có thể làm người bị nhiễm phong hàn.
Ta mỉm cười lắc đầu tỏ ý mình nào yếu đuối đến thế. Bước chân ra bên ngoài mùi hoa cỏ, cây cối, mùi của những thảo dược..
Không khí trong lành đến mức ta hít lấy hít để vào lồng ngực. Đưa tay đón lấy những giọt sương buổi sáng. Lòng ta cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Ta nhớ nhà rồi, nhớ ngôi nhà hiện đại của mình. Giấc mơ xuyên không này đến khi nào mới kết thúc?Mình còn có thể trở về gặp lại người thân, bạn bè không? Dù nơi đây có nhiều thứ mới lạ đến nhường nào thì cũng chẳng phải là nhà của ta.
Không ngờ sự yên tĩnh lại bị phá vỡ dù ta đã cố gắng dậy sớm. Lý mama bước đến bên cạnh : “ Chào nhị tiểu thư, có vẻ người ở đây cũng khá buồn chán.
Như tiểu thư cũng biết người ở đây rất ít, công việc lại nhiều. Ta lực bất tòng tâm không thể làm hài lòng tiểu thư được.
Cách đẩy khoảng hai dặm đường có một khu rừng bên trong có rất nhiều loại hoa quả tươi ngon. Lão nô đã chuẩn bị sẵn giỏ cho tiểu thư.
Người có thể đến đó vui chơi ngắm mọi thứ. Còn có thể hái một ít quả dại về cho mấy đứa nhỏ trong điền trang. Chúng khá thích ăn các loại quả ở khu rừng đó.
Mọi người ở đây còn nhiều việc không tiện đi đến đó. Chỉ có tiểu thư có phần rảnh rỗi hơn chúng ta một chút. Tiểu thư đi đến đó vừa vui chơi vừa hái quả , vô cùng thuận lợi. “
Hạ Nhi chen người vào có thể định dùng võ mồm với bà ta. Nhưng ta đã lập tức ngăn cản. “ Ta hiểu rồi Lý mama. Ăn sáng xong ta sẽ đến thăm khu rừng đó. Không biết chỗ này có gì nguy hiểm không ?”
Bà ta cười đáp :” Mama nào dám kêu tiểu thư đến chỗ sẽ có nguy hiểm. Khu rừng này chỉ có cỏ cây hoa lá . Xưa nay chưa từng nghe nói có ai vào đó mà không thể ra được. Tiểu thư người cứ yên tâm. ”
Lòng ta thầm nghĩ chính vì bà nói ta mới không yên tâm đó.
Nhưng rốt cuộc ta chỉ cười rồi vào phòng ăn sáng. Sau đó bản thân quyết tâm ra ngoài vận động một chút.
Tới nơi Lý mama nói thì cảm nhận đúng là một khu rừng yên bình. Mọi thứ ở đây đẹp thực sư hơn cả tranh vẽ.
Vào sâu bên trong có rất nhiều cây hồng dại. Hèn gì bọn trẻ thích . Ta đã mặc sự ngăn cản của Hạ Nhi. Chọn một cây có vẻ tương đối chắc chắn mà trèo lên hái quả.
Cô nàng phía dưới cũng vui vẻ vì được ăn hồng tươi . Có lẽ sự tự do chính là điều tuyệt vời nhất của thế giới cổ đại này đối với một người phụ nữ.
Ta bỗng nhận thấy có một con rắn tiến về phía mình. Ta hốt hoảng trượt ngã. Chuẩn bị sẵn tinh thần cho một cú ngã bỗng ta cảm nhận được một mùi hương nhàn nhạt thanh mát. Ta ở trong lòng của một người quen cũ. Hắn là Đường Tam.
Người buông lỏng ta xuống. Nhưng ta muốn ngắm nhìn hắn mãi và nằm trong lòng của hắn. Mùa đông được nằm trong lòng của người đẹp trai ôn nhu như hắn vô cùng xứng đáng. Là một cảm giác vô cùng thoả mãn.
Chàng phá vỡ bầu không khí im lặng nhìn nhau của hai bên. “ Nơi này đúng là rất đẹp, nhưng ở đây có khá nhiều rắn trú ngụ.
Tiểu thư phận nữ nhi không nên đến nơi này. Nếu bị rắn độc cắn trúng, không kịp chữa trị sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Ta cười cười cứ muốn nhích lại gần đến chỗ của chàng “ Ngươi là đang lo cho ta sao? Nhưng sao người lại ở đây? Hay là…”
“ Ta đến chỉ muốn thăm nàng..” Không ngờ tên này trực tiếp vậy , nói chẳng vòng một đường nào.
“ Nay người thăm được rồi, mà thường đi thăm nguời có phải sẽ mang theo một chút lễ vật gì đó phải không?”
Chàng nhìn ta mỉm cười hoà nhã. Bỗng phía sau một giọng điệu quen thuộc chanh chua không kém gì phụ nữ. Chính là tên tuỳ tùng bên cạnh Đường Tam.
“ Cô nương đúng là không chịu bất kì thiệt thòi nào ? Công tử nhà ta lo lắng cho tiểu thư. Làm gì có chuyện đến tay không. Không biết công tử nhà ta mắc nợ gì với người nữa ?”
Ta không nhịn được vẻ mặt hờn dỗi của người này. Dù đáng ghét nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó rất đáng yêu của một tiểu hài tử còn nhỏ tuổi.
Ta liền nhịn không được vuốt má nhẹ hắn một cái. Hắn giật mình, riêng chỉ có ánh mắt và nụ cười của Đường Tam nhìn ta không thay đổi. Người này ôn nhu đến mức sát thương như vậy sao.