Anh và tôi quen nhau đã 1 năm. Mọi chuyện vẫn như cũ, vẫn những tin nhắn, những cuộc điện thoại hỏi thăm mỗi ngày.
Rồi một ngày chúng tôi gặp nhau , vẫn những cái nắm tay, ôm, hôn nhẹ nhàng. Mọi thứ dường như là một câu chuyện đẹp. Không có một điều gì làm tôi khó chịu, nghi ngờ.
Sau cuộc gặp gỡ ai về nhà nấy, tôi tin tưởng mọi thứ vẫn như xưa. Chỉ là.. Sau cuộc gặp ấy mọi thứ đều trở nên im lăng, không còn những tin nhắn, cuộc gọi mỗi ngày.
Tôi hoang mang không hiểu anh ấy đã gặp phải vấn đề gì, tôi nhắn tin, gọi điện thoại anh vẫn trả lời nhanh chóng .
Rồi mọi thứ chủ động lại như thuộc về tôi, tôi nắm cái quyền nhắn tin, gọi điện thoại mỗi khi tôi muốn.
Có điều chỉ có mỗi mình tôi. Dần tôi cảm thấy mình lẻ loi, chỉ có tôi cố gắng trong cuộc tình này. Tôi giống như nhiều cô gái khác, không thích chủ động quá nhiều.
Tôi chờ đợi sự cố gắng từ anh, nhưng sự chời đợi là 1 tháng dài không một tin tức từ người ấy. Tôi biết được sự im lặng là một điều có thể giết chết tình yêu.
Tôi lại một lần nữa vứt cái mà tôi thường nghĩ là sĩ diện nhắn cho anh ấy. Một câu hỏi bình thường: “ Vì sao anh không liên lạc với em”. Vẫn nhận được tin nhắn trả lời một cách nhanh chóng.
“ Anh khá bận.” ” Vậy chúng mìn là gì?” Anh đáp rằng “ tùy duyên, nếu còn duyên chúng ta sẽ gặp nhau”.
Mọi thứ tôi đã hiểu theo nghĩa kết thúc. Tôi không thế cố níu kéo nổi một trái tim chứa đầy sự “bận rộn “. Và không thể cố gắng cùng với một người “ tùy duyên”.
Thì ra khi bạn không còn yêu một người nào đó bạn luôn rất bận rộn với mọi việc, mọi liên lạc từ đối phương là một sự phiền phức. Và bạn sẽ giao phó mọi thứ cho một chữ “ duyên” vì bạn hoàn toàn không muốn cố gắng nữa.