Nội dung bài viết
Khi còn nhỏ mình thường rất mong được lớn lên. Khi lớn có thể làm việc mà ta thích, ta sẽ đi xa để làm việc kiếm tiền không chịu sự quản lý từ bố mẹ.
Khi lớn , ta gặp gỡ được nhiều người hơn, được đi ra thế giới rộng lớn hơn. Ta nghĩ rằng trưởng thành mới tuyệt vời làm sao.
Ta nào biết đâu khi trưởng thành ta lại khao khát trở lại tuổi thơ bé để không mất đi những điều khi ấy ta cho là phiền phức khó chịu.
Theo thời gian khi ta càng tiếp xúc với nhiều điều trong cuộc sống đúng theo quy luật của tự nhiên. Ta dần trưởng thành trong nhận thức và hiểu cái giá của sự trưởng thành là như thế nào?
Nụ cười hồn nhiên không còn nữa
Khi vui ta cười nhưng sao nụ cười của người lớn lại khác so với những đứa bé đến thế. Ta cảm nhận khi trưởng thành đôi lúc ta không biết phân biệt nụ cười nào thật hay là chỉ là để “xã giao”.
Rồi nét cười trên khuôn miệng, hay đôi mắt ta nhận ra được đôi lúc ta thật sự đã mất đi nụ cười vô tư, hồn nhiên nhất khi còn là trẻ thơ.
Khi trưởng thành ta có nhiều cái chau mày, tiếng thở dài hơn là một nụ cười hồn nhiên như bé thơ nữa.
Ghánh nặng cuộc sống
Ta ước mơ lớn lên kiếm thật nhiều tiền để lo cho ba mẹ và cả bản thận ta. Nhưng ta không biết cuộc sống khắc nghiệt thế nào. Mỗi buổi sáng thức giấc ta luôn nặng lòng với kiểu “ cơm áo gạo tiền”.
Còn đối với những người giàu có, họ vẫn luôn có gánh nặng tất bật vì công việc. Đó chính là gánh nặng cuộc sống của người trưởng thành.
Đã trưởng thành thì trong chúng ta ai cũng có những suy nghĩ, lo tính . Chỉ khác là mỗi người có một suy nghĩ về gánh nặng riêng mà thôi.
Không được bộc lộ cảm xúc , phải luôn thực tế
Lúc nhỏ ta nghe những câu chuyện cổ tích, ta tưởng tưởng, suy nghĩ cuộc sống tràn đầy màu sắc tuyệt đẹp. Khi lớn ta phát hiện cuộc sống có những mảng màu tối mà lúc nhỏ ta không cảm nhận được.
Tuy ta không hoàn toàn mất đi năng lượng tích cực, nhưng ta luôn thận trọng, thực tế hơn. Ta hiểu rõ việc bộc lộ cảm xúc chân thật trước mặt người khác như lúc nhỏ đã không còn phù hợp nữa.
Khác với một đứa trẻ khi không đòi được kẹo, bé sẽ bộc lộ bằng cách khóc lóc để được người lớn chiều theo. Nhưng khi trưởng thành ta lại phải học cách sống sao lý trí, điều khiển cảm xúc .
Vì ta biết rằng khi trưởng thành cảm xúc không giúp ta giải quyết được vấn đề cuộc sống.
Rồi sau tất cả ta hiểu được cái giá của trưởng thành là đôi khi ta sẽ mất đi nhiều thứ. Ta chấp nhận mất đi một vài điều tốt đẹp của tuổi thơ.
Nhưng sự trưởng thành cũng có những điều tuyệt vời đáng để trải nghiệm. Mỗi giai đoạn cuộc sống đều đáng để ta trân quý, mình tin mỗi việc đều có hai mặt của nó.
Trưởng thành cũng sẽ có một cuộc sống với nhiều điều thú vị , chờ đợi bạn khám phá .